November 6, 2013.
Jan. 27th, 2014 10:32 pmRating: M.
Theme: Depressing.
Notes: Vì nó khá dark và ngập ngụa trong depression nên rating đành phải chỉnh sang M cho phù hợp, chứ ngoài ra cũng chẳng có gì. Trừ một chút đề cập tới drugs và suicide các kiểu.
- - - - -
Chẳng thể nhớ đã bao lần tôi có cái suy nghĩ nếu có chút thuốc an thần để uống và say đến sáng thì tốt biết mấy. Không hẳn là tâm lí bất ổn tới mức cần có sự trợ giúp của thuốc, chỉ là đôi lúc, cái mong muốn có một giấc ngủ thật say, dài vô tận có thể khiến một người quên đi mọi sự đời cứ vồ vập lấy tâm trí tôi.
Mười lăm tuổi, tôi có một người chị. Chị ấy sử dụng an thần (hay là thuốc ngủ, nhỉ? - với tôi thì thứ nào cũng thế) khá thường xuyên. Chị ấy bảo có đôi lần chị chỉ muốn nốc luôn cả chục viên cùng một lượt. Nhưng chị chưa bao giờ làm thế. Chị có một người chị gái lớn tuổi hơn, và một người mẹ đơn thân. Tôi khẽ cười nhạt, phải chăng chính vì những mối ràng buộc đó đã níu chân chị lại khiến chị không thực hiện như những gì mình mong muốn? Dù gì... Phần nào đó trong tôi mừng vì chị đã không làm vậy, nên giờ đây chúng tôi vẫn có thể chuyện trò với nhau.
Tôi nhớ, có một lần, chị bảo nếu chị tự kết liễu đời mình chị sẽ chọn cách nhấn nước bản thân. Và tôi bảo chị, khi nào chị đi thì mang em theo cùng. Dường như câu trả lời của tôi làm chị hoảng hốt, chị bảo, không, chị chưa từng có mong muốn kéo theo em. Tôi chợt nhận ra nó khiến chị cảm thấy tội lỗi với tôi, rằng vì chị mà rất có thể tôi cũng sẽ giẫm vào vết xe đổ ấy. Không, không phải thế. Con đường tôi đi, tôi không vì chị mà chọn nó, tôi chọn nó một cách tự nguyện, chị hiểu không? Lúc ấy, lúc trả lời chị, tôi đã mường tượng đến cảnh tôi siết lấy bàn tay chị và hai đứa chúng tôi đứng trên một cây cầu cao thật cao, một, hai, ba, nhảy xuống dòng nước trong vắt sâu vô ngần kia. Tôi không muốn chị một mình.
Tôi chưa từng có ý nghĩ tự sát hay gì cả. Chỉ đơn giản là nếu một ai đó thân thuộc với tôi có nguyện vọng chấm dứt cuộc đời họ thì tôi muốn ở bên cạnh họ. Tôi chưa từng nghĩ tự sát là sai lầm của một con người. Tôi chỉ nghĩ cuộc đời này có lắm sai lầm và để kết thúc một chuỗi sai lầm vô hạn, tốt hơn hết hãy để con người ta tự chấm dứt nó. Chỉ đơn giản thế thôi. Và tôi thì không chịu được cảm giác sẽ bị bỏ lại. Chỉ đơn giản thế.
Mười sáu tuổi, tôi có một người bạn, tên cậu ấy là Flai. Tôi quen Flai như một sự ngẫu nhiên của cuộc sống. Chúng tôi có nhiều điểm giống nhau mà cũng rất khác nhau. Tôi không nắm bắt được Flai cũng như cậu ta cũng chẳng tài nào đáp ứng được các nhu cầu của tôi. (Cười) Nhưng tôi với Flai vẫn là bạn của nhau. Chúng tôi có những rắc rối đời tư nhất định và hai đứa bọn tôi đều có thói quen mã hoá chúng dưới những câu chữ đầy ẩn ý, úp mở khôn lường. Một mặt chúng tôi quan tâm tới nhau, mặt khác chúng tôi luôn thăm dò xem đối phương đang nghĩ gì, đang cảm thấy thế nào. Những việc như thế đã thành thói quen của hai đứa. Chúng tôi làm tổn thương nhau, chúng tôi xoa dịu nhau, chúng tôi lăn quay ra ngủ khòe với chân đứa này quắp lấy đứa kia. Cho tới khi... một đứa trong số chúng tôi bỏ đi mất.
Tôi đi, dĩ nhiên là trước đó có kèm theo lời từ biệt tới cậu ta rằng tôi đi và cậu ta đáp rất đơn giản, ừ cậu đi nhé, nhớ thi thoảng về thăm tớ. Và thế là tôi biệt tích giang hồ đằng đẵng gần hai năm trời. Không một chút tin tức gì, cũng chẳng hề có một lời thăm hỏi nào, tôi dường như tự xoá sổ sự hiện diện của mình trong mắt cậu ta. Mà dù cho có tôi hay có cậu ta đi chăng nữa, mỗi đứa chúng tôi vẫn phải gặp những trò chơi khăm của đời. Vẫn như trước đây thôi, nhưng sự khác biệt duy nhất là chúng tôi không còn bên nhau nữa.
Lúc này, khi xa nhau rồi, thi thoảng tôi lại nhớ về những kỉ niệm xưa cũ giữa cả hai. Chúng tôi có rất nhiều thói quen giống nhau y đúc, kể cả những suy nghĩ tiêu cực đầy dại dột của tuổi trẻ. Chúng tôi đã từng ngồi hằng đêm bên nhau, nói rất nhiều về sự sống - chết. Cậu ta cũng như tôi, cậu ta không tự tìm lấy cái chết nhưng cậu ta có thể cảm nhận được cái chết đang vây bủa lấy người. Hai đứa chúng tôi, sống mà như đã chết, chúng tôi bị thu hút lẫn nhau, chúng tôi dựa vào nhau để đứng dậy, rồi chúng tôi tách nhau ra và sống hệt như lúc trước kia, khi mà hai đứa vẫn chưa biết đến sự tồn tại của nhau.
- “Tôi có đang thực sự sống?”
- “Cậu còn sống hơn cả tôi.”
Mười bảy tuổi, tôi có một người...quen. Nói sao nhỉ? Anh ta là đồng nghiệp. Không, không hẳn. Anh ta làm công việc khác với tôi một trời một vực nên không gọi là đồng nghiệp được. Hưm, nói là sếp thì đúng hơn. Ừ, cứ coi như anh ta là sếp của tôi vậy.
Tôi có một người sếp. Một người sếp nghiêm khắc, mẫu mực và đầy yêu thương. Vì một số lí do nhất định, tôi có nguyện vọng xin nghỉ việc, tức bỏ việc mãi mãi. Những tưởng tôi sẽ là người ra đi nhưng đến phút chót, người ra đi lại là anh. Anh đi mất, bỏ lại sau lưng bao bộn bề chồng chất, những hoạch định tương lai dang dở, những mộng tưởng xa xỉ bị vùi lấp. Tôi không trách anh, tôi chưa từng và đến bây giờ vẫn thế. Tôi chỉ thầm nguyền rủa anh mỗi ngày vì đã để tôi lại, thế thôi.
Anh ra đi, không hé lộ gì cho bất cứ ai. Không hề có một động tĩnh gì từ anh. Mọi việc đều diễn ra hết sức bình thường. Và đột ngột, trước khi mọi người kịp định thần lại thì anh đã bỏ đi mất biệt, với hàng đống những rắc rối để lại. (Cười) Vố này tôi bị chơi đau quá.
Mười tám tuổi, tôi say Lana Del Rey. Một chút tình cờ vụn vặt của cuộc đời, một chút cuồng loạn của tuổi trẻ sầu muộn, tôi tập nghe Lana Del Ray. Tôi đắm chìm trong nỗi sầu khổ của chính tôi, nhuốm bản thân trong những bản tình ca ảm đạm, đầy buồn đau, tự mê hoặc mình bằng những thứ tăm tối chỉ le lói chút ánh sáng heo hắt trong những mối quan hệ. Và giữa muôn trùng thẳm sâu của nỗi buồn, tôi nhận ra cô. Chúng tôi tìm thấy nhau, hoàn toàn ngẫu nhiên. Nhưng tôi đã đánh mất đi lòng nhiệt tình hồ hởi của mình, tôi không còn vồ vập như trước, tôi đến với cô một cách hết sức bình thản, hệt như đây là điều tự nhiên nhất trên đời. Nhưng dường như cô lại tỏ ra hài lòng với điều đó. Thật sao? Nếu thế, tôi mong rằng tôi và cô sẽ có thời gian tìm hiểu nhau hơn... Về việc nhấn nước, ám ảnh cái chết hay những điều vụn vặt hơn như tên tuổi và sở đoản của nhau.
Sinh nhật thứ mười tám của tôi, hộp thư tôi tràn ngập tin nhắn chúc mừng, từ những người kề cận tôi nhất đến một vài người tôi thậm chí chẳng bao giờ có dịp trao đổi một lời nào về cuộc sống của hai bên. (Gãi đầu) Thôi thì sao cũng được. Tôi không thật sự để tâm lắm. Và...
Ừ, tuy rằng có hơi muộn nhưng mà... happy birthday, me!
- - - - -
(Ngáp)
Nếu được, tôi hy vọng sau cái này mình có thể ngủ thật say. Được nữa thì, tôi muốn mơ về chị; ở nơi đó, tôi sẽ cùng chị đi đến cây cầu đẹp nhất, cao nhất và hai đứa chúng tôi có thể bên nhau mãi mãi.
Tôi nghĩ là tôi bắt đầu nhớ chị ấy rồi...
Theme: Depressing.
Notes: Vì nó khá dark và ngập ngụa trong depression nên rating đành phải chỉnh sang M cho phù hợp, chứ ngoài ra cũng chẳng có gì. Trừ một chút đề cập tới drugs và suicide các kiểu.
- - - - -
Chẳng thể nhớ đã bao lần tôi có cái suy nghĩ nếu có chút thuốc an thần để uống và say đến sáng thì tốt biết mấy. Không hẳn là tâm lí bất ổn tới mức cần có sự trợ giúp của thuốc, chỉ là đôi lúc, cái mong muốn có một giấc ngủ thật say, dài vô tận có thể khiến một người quên đi mọi sự đời cứ vồ vập lấy tâm trí tôi.
Mười lăm tuổi, tôi có một người chị. Chị ấy sử dụng an thần (hay là thuốc ngủ, nhỉ? - với tôi thì thứ nào cũng thế) khá thường xuyên. Chị ấy bảo có đôi lần chị chỉ muốn nốc luôn cả chục viên cùng một lượt. Nhưng chị chưa bao giờ làm thế. Chị có một người chị gái lớn tuổi hơn, và một người mẹ đơn thân. Tôi khẽ cười nhạt, phải chăng chính vì những mối ràng buộc đó đã níu chân chị lại khiến chị không thực hiện như những gì mình mong muốn? Dù gì... Phần nào đó trong tôi mừng vì chị đã không làm vậy, nên giờ đây chúng tôi vẫn có thể chuyện trò với nhau.
Tôi nhớ, có một lần, chị bảo nếu chị tự kết liễu đời mình chị sẽ chọn cách nhấn nước bản thân. Và tôi bảo chị, khi nào chị đi thì mang em theo cùng. Dường như câu trả lời của tôi làm chị hoảng hốt, chị bảo, không, chị chưa từng có mong muốn kéo theo em. Tôi chợt nhận ra nó khiến chị cảm thấy tội lỗi với tôi, rằng vì chị mà rất có thể tôi cũng sẽ giẫm vào vết xe đổ ấy. Không, không phải thế. Con đường tôi đi, tôi không vì chị mà chọn nó, tôi chọn nó một cách tự nguyện, chị hiểu không? Lúc ấy, lúc trả lời chị, tôi đã mường tượng đến cảnh tôi siết lấy bàn tay chị và hai đứa chúng tôi đứng trên một cây cầu cao thật cao, một, hai, ba, nhảy xuống dòng nước trong vắt sâu vô ngần kia. Tôi không muốn chị một mình.
Tôi chưa từng có ý nghĩ tự sát hay gì cả. Chỉ đơn giản là nếu một ai đó thân thuộc với tôi có nguyện vọng chấm dứt cuộc đời họ thì tôi muốn ở bên cạnh họ. Tôi chưa từng nghĩ tự sát là sai lầm của một con người. Tôi chỉ nghĩ cuộc đời này có lắm sai lầm và để kết thúc một chuỗi sai lầm vô hạn, tốt hơn hết hãy để con người ta tự chấm dứt nó. Chỉ đơn giản thế thôi. Và tôi thì không chịu được cảm giác sẽ bị bỏ lại. Chỉ đơn giản thế.
Mười sáu tuổi, tôi có một người bạn, tên cậu ấy là Flai. Tôi quen Flai như một sự ngẫu nhiên của cuộc sống. Chúng tôi có nhiều điểm giống nhau mà cũng rất khác nhau. Tôi không nắm bắt được Flai cũng như cậu ta cũng chẳng tài nào đáp ứng được các nhu cầu của tôi. (Cười) Nhưng tôi với Flai vẫn là bạn của nhau. Chúng tôi có những rắc rối đời tư nhất định và hai đứa bọn tôi đều có thói quen mã hoá chúng dưới những câu chữ đầy ẩn ý, úp mở khôn lường. Một mặt chúng tôi quan tâm tới nhau, mặt khác chúng tôi luôn thăm dò xem đối phương đang nghĩ gì, đang cảm thấy thế nào. Những việc như thế đã thành thói quen của hai đứa. Chúng tôi làm tổn thương nhau, chúng tôi xoa dịu nhau, chúng tôi lăn quay ra ngủ khòe với chân đứa này quắp lấy đứa kia. Cho tới khi... một đứa trong số chúng tôi bỏ đi mất.
Tôi đi, dĩ nhiên là trước đó có kèm theo lời từ biệt tới cậu ta rằng tôi đi và cậu ta đáp rất đơn giản, ừ cậu đi nhé, nhớ thi thoảng về thăm tớ. Và thế là tôi biệt tích giang hồ đằng đẵng gần hai năm trời. Không một chút tin tức gì, cũng chẳng hề có một lời thăm hỏi nào, tôi dường như tự xoá sổ sự hiện diện của mình trong mắt cậu ta. Mà dù cho có tôi hay có cậu ta đi chăng nữa, mỗi đứa chúng tôi vẫn phải gặp những trò chơi khăm của đời. Vẫn như trước đây thôi, nhưng sự khác biệt duy nhất là chúng tôi không còn bên nhau nữa.
Lúc này, khi xa nhau rồi, thi thoảng tôi lại nhớ về những kỉ niệm xưa cũ giữa cả hai. Chúng tôi có rất nhiều thói quen giống nhau y đúc, kể cả những suy nghĩ tiêu cực đầy dại dột của tuổi trẻ. Chúng tôi đã từng ngồi hằng đêm bên nhau, nói rất nhiều về sự sống - chết. Cậu ta cũng như tôi, cậu ta không tự tìm lấy cái chết nhưng cậu ta có thể cảm nhận được cái chết đang vây bủa lấy người. Hai đứa chúng tôi, sống mà như đã chết, chúng tôi bị thu hút lẫn nhau, chúng tôi dựa vào nhau để đứng dậy, rồi chúng tôi tách nhau ra và sống hệt như lúc trước kia, khi mà hai đứa vẫn chưa biết đến sự tồn tại của nhau.
- “Tôi có đang thực sự sống?”
- “Cậu còn sống hơn cả tôi.”
Mười bảy tuổi, tôi có một người...quen. Nói sao nhỉ? Anh ta là đồng nghiệp. Không, không hẳn. Anh ta làm công việc khác với tôi một trời một vực nên không gọi là đồng nghiệp được. Hưm, nói là sếp thì đúng hơn. Ừ, cứ coi như anh ta là sếp của tôi vậy.
Tôi có một người sếp. Một người sếp nghiêm khắc, mẫu mực và đầy yêu thương. Vì một số lí do nhất định, tôi có nguyện vọng xin nghỉ việc, tức bỏ việc mãi mãi. Những tưởng tôi sẽ là người ra đi nhưng đến phút chót, người ra đi lại là anh. Anh đi mất, bỏ lại sau lưng bao bộn bề chồng chất, những hoạch định tương lai dang dở, những mộng tưởng xa xỉ bị vùi lấp. Tôi không trách anh, tôi chưa từng và đến bây giờ vẫn thế. Tôi chỉ thầm nguyền rủa anh mỗi ngày vì đã để tôi lại, thế thôi.
Anh ra đi, không hé lộ gì cho bất cứ ai. Không hề có một động tĩnh gì từ anh. Mọi việc đều diễn ra hết sức bình thường. Và đột ngột, trước khi mọi người kịp định thần lại thì anh đã bỏ đi mất biệt, với hàng đống những rắc rối để lại. (Cười) Vố này tôi bị chơi đau quá.
Mười tám tuổi, tôi say Lana Del Rey. Một chút tình cờ vụn vặt của cuộc đời, một chút cuồng loạn của tuổi trẻ sầu muộn, tôi tập nghe Lana Del Ray. Tôi đắm chìm trong nỗi sầu khổ của chính tôi, nhuốm bản thân trong những bản tình ca ảm đạm, đầy buồn đau, tự mê hoặc mình bằng những thứ tăm tối chỉ le lói chút ánh sáng heo hắt trong những mối quan hệ. Và giữa muôn trùng thẳm sâu của nỗi buồn, tôi nhận ra cô. Chúng tôi tìm thấy nhau, hoàn toàn ngẫu nhiên. Nhưng tôi đã đánh mất đi lòng nhiệt tình hồ hởi của mình, tôi không còn vồ vập như trước, tôi đến với cô một cách hết sức bình thản, hệt như đây là điều tự nhiên nhất trên đời. Nhưng dường như cô lại tỏ ra hài lòng với điều đó. Thật sao? Nếu thế, tôi mong rằng tôi và cô sẽ có thời gian tìm hiểu nhau hơn... Về việc nhấn nước, ám ảnh cái chết hay những điều vụn vặt hơn như tên tuổi và sở đoản của nhau.
Sinh nhật thứ mười tám của tôi, hộp thư tôi tràn ngập tin nhắn chúc mừng, từ những người kề cận tôi nhất đến một vài người tôi thậm chí chẳng bao giờ có dịp trao đổi một lời nào về cuộc sống của hai bên. (Gãi đầu) Thôi thì sao cũng được. Tôi không thật sự để tâm lắm. Và...
Ừ, tuy rằng có hơi muộn nhưng mà... happy birthday, me!
- - - - -
(Ngáp)
Nếu được, tôi hy vọng sau cái này mình có thể ngủ thật say. Được nữa thì, tôi muốn mơ về chị; ở nơi đó, tôi sẽ cùng chị đi đến cây cầu đẹp nhất, cao nhất và hai đứa chúng tôi có thể bên nhau mãi mãi.
Tôi nghĩ là tôi bắt đầu nhớ chị ấy rồi...